Nỗi nhớ tình xưa chợt ùa về

Nỗi nhớ tình xưa chợt ùa về
Trong ánh trăng dịu dàng phủ xuống màn đêm, người ngồi bên tách trà lặng lẽ. Hơi ấm từ chén trà lan tỏa, nhưng chẳng thể sưởi ấm được nỗi lòng trống rỗng bên trong. Từng làn khói trà mờ ảo bay lên hòa vào ánh trăng, nhưng mọi tâm tư người muốn giãi bày chỉ gặp sự im lặng từ phía bầu trời.
Người hỏi trăng, muốn tìm chút đồng cảm, muốn chia sẻ nỗi niềm nhưng trăng vẫn lặng yên, không lời hồi đáp. Như một người bạn xa xôi, trăng soi sáng nhưng chẳng bao giờ chạm tới nỗi lòng đầy băn khoăn.

Nỗi nhớ về người xưa đi ngang qua

Tâm hồn thơ mộng, giữa cảnh đêm sâu lắng, người khẽ thở dài. Trong sự hoang mang ấy, có lẽ chỉ là khát khao tìm kiếm một tiếng lòng tri âm trong sự cô đơn bất tận. Nhưng trăng vẫn lặng, chỉ lắng nghe mà không nói, để lại người với những suy tư chưa thể giải tỏa, giữa không gian thấm đẫm ánh trăng lạnh lẽo.
Nhâm trà bắt ghế hỏi trăng,
Tại sao người lại lăng nhăng quên tình?
Trăng tròn chỉ biết lặng thing,
Chờ cho trời sáng bình minh trả lời.
Trong màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng dịu dàng phủ xuống, người ngồi nhâm nhi ly trà, thả hồn theo dòng suy tư. Những kỷ niệm với người yêu cũ chợt ùa về, khiến lòng nặng trĩu. Bóng hình người xưa cứ lấp ló trong từng ngụm trà, từng ánh trăng. Trong nỗi nhớ khôn nguôi, người cất tiếng hỏi trăng, mong rằng trăng có thể xoa dịu nỗi lòng.

Mối tình nhạt nhòa

Nhưng ánh trăng lặng im, không lời đáp lại. Thở dài, người viết vài câu thơ, như để xoa dịu niềm thương nhớ đang cháy âm ỉ trong tim:
Trăng lặng, hồn mơ gió thổi qua,
Nỗi nhớ người xưa cứ nhạt nhòa.
Câu hỏi trăng đêm không lời đáp,
Tình xưa vương vấn dạ xót xa.
Đêm dần trôi, thời gian cứ lặng lẽ cuốn theo nỗi buồn. Khi nhìn lại, bình minh đã lấp ló phía chân trời, nhưng lòng vẫn đợi chờ mãi một câu trả lời từ trăng, từ những kỷ niệm xa xôi.
BÀI VIẾT LIÊN QUAN